MẸ MẠNH MẼ ĐẤU VỚI CHA
Phan_16
Vừa đi đến cửa, anh ta đột nhiên dừng bước, quay người lại, trừng mắt nhìn cô gái đang nghênh ngang ngồi trên ghế sofa. Anh ta thầm nghĩ nếu mình đi rồi thì cô gái này biết phải làm sao? Đại ca đã nhắc nhở nếu để cô gái này trốn thoát thì anh ta sẽ thay công việc của A Trảm, lập tức ở lại Châu Phi, không cần quay về nữa.
Tiểu Ngải không hiểu, ngước nhìn người đàn ông tự đại nào đó: “Anh không phải là muốn ra ngoài à?”. Sao lại quay lại làm gì? Đi thì đi mau đi, cô còn phải liên lạc với chị nữa.
Thượng Quan Kiệt Thiếu đen mặt lại, ngữ điệu cực kì bức bách: “Cô đứng lên!”
- Làm gì? – Tiểu Ngải cảnh giác nhìn anh ta! Mỗi lẫn anh ta nói với cô bằng giọng điệu này thì chắc chắn có chuyện không hay.
Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật, rốt cuộc thì ai mới là tù binh chứ?
- Câm miệng! Đứng lên!
Tiểu Ngải lắc đầu, dựa vào cái gì mà anh ta dám ra lệnh cho cô đứng lên. Hừ! Trong Ám Hoàng không ai dám gào lên với cô như thế đâu, ngay cả chị vốn là người lạnh như băng… Được rồi, cô phải thừa nhận là thỉnh thoảng chị cũng gào lên với cô!
Thấy Tiểu Ngải không hề nhúc nhích, Thượng Quan Kiệt Thiếu không còn nhẫn nại được nữa. Nhân lúc cô đang lơ đãng, anh ta bước nhanh lên túm tay trái của cô khiến Tiểu Ngải kêu lên: “Này, này, này, tên đàn ông đáng chết kia, mau buông tay ra, đau, đau!”
Thượng Quan Kiệt Thiếu trầm mặt xuống: “Câm miệng!”
Tiểu Ngải mặc kệ: “Huhu, tôi sẽ mách chị anh đánh tôi! Huhu, đồ tự đại kiêu căng, tôi hận anh!”.
Thượng Quan Kiệt Thiếu mặc kệ, lôi cô ra ngoài.
- Này, này, đồ đáng ghét, bỏ tay ra, bỏ tay ra, đau!
Thượng Quan Kiệt Thiếu không còn thời gian để ý đến cô, nhưng sự ầm ĩ náo loạn vang lên bên tai khiến người ta cực kì khó chịu. Anh ta buông tay cô ra rồi xoa xoa lỗ tai, quay người gào to lên với cô: “Câm miệng! Ầm ĩ muốn chết!”
Tiểu Ngải sửng sốt, hai mắt rưng rưng, rõ ràng cô không ngờ người đàn ông này lại quát cô như vậy. Phải biết rằng bao nhiêu ngày vừa cô dù cô có ầm ĩ thế nào thì anh ta cũng chưa bao giờ quát cô như vậy. Cô biết lúc này anh ta thực sự rất tức giận.
Anh ta thật là hung dữ!
Tiểu Ngải mếu máo, thiếu chút nữa thì khóc thành tiếng!
Thượng Quan Kiệt Thiếu thấy rất phiền phức, con gái được làm bằng nước à, động một tý là khóc, đúng là phiền phức. “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám rơi một giọt nước mắt nào trước mặt tôi thì tôi sẽ quăng cô vào Hắc Lao đấy!”. Ở mấy ngày với anh ta, dù có làm bằng nước thì cũng sẽ biến thành sắt thép ngay!
Tiểu Ngải bị vẻ mặt âm trầm của anh ta dọa cho sợ hãi, cô mở to mắt, cố không để nước mắt chảy xuống, chỉ ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. Tuy không biết Hắc Lao mà anh ta nói là cái gì nhưng hơi thở của anh ta khiến cô cảm nhận được rõ sự nguy hiểm.
- Anh Kiệt, có thể xuất phát rồi
Hai người đang giằng co thì một người đàn em khom người nhắc nhở Thượng Quan Kiệt Thiếu.
- Ừ! – Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, sau đó anh ta túm lấy cổ áo Tiểu Ngải lôi đi. Vì Tiểu Ngải thấp hơn nên khi bị Thượng Quan Kiệt Thiếu túm, cô chỉ có thể miễn cưỡng kiễng chân đi theo anh ta.
- Này, anh bỏ tôi ra, tôi tự đi được!
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng lời này Tiểu Ngải hiểu. Cô rất biết thức thời, bằng không kiếp sống “tù binh” của cô sẽ không thể thoải mái như vậy. Thượng Quan Kiệt Thiếu lạnh mặt buông cổ áo cô ra, cũng không thèm nhìn cô một cái mà bước thẳng về phía trước. Anh ta tin rằng đang ở trên địa bàn của mình, cô gái này sẽ không dám giở trò gì.
Tiểu Ngải xoa xoa cánh tay trái bị bóp chặt đến mức đỏ ứng, hơi tủi thân, buồn rầu đi theo Thượng Quan Kiệt Thiếu. Cô ức muốn chết, chị, rốt cuộc thì lúc nào chị mới đến cứu đứa em đáng yêu của chị đây? Huhu, Tiểu Ngải bị chà đạp thảm thương lắm.
Khi hai người lên xe, đưa mắt ra ngoài thấy chiếc xe đang bon bon đi về ngoại ô, Tiểu Ngải nhíu mày hỏi: “Này, đi đâu vậy?”. Cô sống ở Mỹ nên có thể nói mỗi ngóc ngách trên đất nước này đều rất quen thuộc. Con đường này dẫn đến bến tàu phía Tây, có rất ít người biết đến con đường này, rốt cuộc là nah ta muốn đưa cô đi đâu?
CHƯƠNG 58: CÓ CHẾT CŨNG MUỐN GẶP CHỊ Ý đồ? Thượng Quan Kiệt Thiếu khinh thường, hừ lạnh một tiếng, anh ta thì có ý đồ gì được chứ? Chỉ cần cô gái này an phận là anh ta cám ơn trời đất lắm rồi! Đại ca để anh ta ăn ngon mặc ấm đâu để anh ta lừa bán cô đi chứ? Hừ!
Khi Thượng Quan Kiệt Thiếu và đám đàn em đến bến tàu phía tây thì ở đó đã vang lên tiếng súng ầm trời, hai bên sống mái với nhau, ánh lửa lên đến tận trời. Tiểu Ngải cảm thấy bất an, khi nghe được tiếng súng cô lại càng sốt ruột, vội túm lấy cánh tay Thượng Quan Kiệt Thiếu rồi hỏi rối rít: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Thượng Quan Kiệt Thiếu cảm thấy rất phiền phức, anh ta trầm mặt xuống, mở cửa ra ngoài: “Hành động!”
- Vâng! – Đám đàn em cũng đồng loạt xuống xe, nhanh chóng tham gia vào “cuộc chiến”. Tay trái của Tiểu Ngải bị Thượng Quan Kiệt Thiếu túm chặt lấy, đau đến mức mặt cô trắng bệch, cô chưa bao giờ biết thì ra sức lực của người đàn ông này lại lớn đến vậy.
- Lão đại, bên đối phương ngày càng có nhiều người, đạn của chúng ta không đủ! – Sau khi nấp vào một tảng đá lớn, ba người Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang, Hạ Tâm Dung đứng quanh Đường Kiến Tâm, thấp giọng nhắc nhở.
Bọn họ không ngờ người của Ngục Thiên Minh lại hành động nhanh như vậy. Vừa ra khỏi bến tàu phía tây là bọn họ đã bị tập kích. Vốn định lao ra nhưng chiếc xe tải cồng kềnh bất ngờ bị đánh úp, dù bọn họ có thần thông quảng đại thì cũng không thể lao một chiếc xe to lớn thoát khỏi vòng vây của đám người đó được.
Amazon cầm bốn khẩu súng rồi chạy tới, ném xuống đất: “Cũng chỉ còn bốn khẩu thôi!”. Giọng nói của anh ta hơi run run.
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang và Hạ Tâm Dung không cần quay đầu nhìn cũng biết Amazon đang cực kì tức giận. Sắc mặt của cả ba người đều cực kì khó coi. Trước giờ khi nhận nhiệm vụ, bọn họ đều sắp đặt cẩn thận, để Amazon ở phía sau cố thủ. Nhưng lần này lại hoàn toàn bất ngờ, vốn tưởng rằng anh ta có thể cố thủ lâu hơn một chút, ai ngờ…
Đường Kiến Tâm không thèm quay đầu lại nhìn người phía sau, cô đặt tay lên tảng đá rồi ngẩng đầu quan sát hỏa lực của đối phương. Cô vừa ngẩng lên nhìn một lượt rồi lại nhanh chóng cúi xuống, tiếp theo đó là một tràng tiếng súng vang lên, bụi bay mù trời.
Đôi mắt Đường Kiến Tâm cực kì lạnh lùng, ngoài con đường nhỏ bọn họ vừa mới tới đây ra thì khắp nơi đều là người của Ngục Thiên Minh. Bọn họ thì lại chẳng có chuẩn bị gì, đừng nói là có áo chống đạn để mặc hay không mà ngay c chỗ ẩn nấp cũng chẳng có mấy, đều là những chỗ dễ thủ khó tấn công.
Nếu bọn họ cứ kiên quyết lao ra thì sẽ cực kì bất lợi!
- Lão đại, chúng ta tập trung hỏa lực để mở ra một con đường, chị nhân cơ hội đó rời đi
Đường Kiến Tâm lạnh lùng quắc mắt nhìn Sở Tử Ngang vừa lên tiếng rồi liếc nhìn những gương mặt nhăn nhó ở đằng sau, tầm mắt cô nhìn vào súng trong tay bọn họ, nhíu mày.
Đúng vậy, bọn họ không có đủ đạn, hơn nữa thời gian càng dài thì sẽ càng tiêu tốn đạn, bọn họ sẽ chỉ càng thiệt thòi hơn mà thôi. Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, nếu Ngục Thiên Minh có thể dễ dàng mời bọn họ đi uống trà với Diêm Vương như vậy thì bọn chúng quá xem thường Đường Kiến Tâm cô rồi!
Khói lửa càng bừng bừng thì Đường Kiến Tâm lại càng tĩnh lặng. Sau khi trầm tư một lát, cô mở miệng nói: “Bốn người ra sau xe tải, cởi dây thừng ra!”
Cô sẽ không có chuyện gì, cả bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì! Mười tám năm trước như vậy, bây giờ cũng không khác gì cả.
Sở Tử Ngang nghe vậy liền nôn nóng lên tiếng: “Lão đại, bây giờ còn quan tâm đến hàng…”
Diệp Trúc Phàm kéo Sở Tử Ngang rồi ngắt lời anh ta: “Đi!”. Nếu lão đại đã bảo bọn họ làm vậy thì không cần biết ý của lão đại là gì, anh ta đều sẽ nghe theo.
Mười tám năm trước anh ta đã tin tưởng lão đại sẽ không bỏ lại bọn họ, cho đến bây giờ anh ta vẫn cực kì tin tưởng.
Mặt Hạ Tâm Dung hơi lấm lem vì cô phải nghiêng mặt né tránh đạn nên dính bẩn. Bình thường cô gái xinh đẹp này rất quan tâm đến diện mạo, nhưng bây giờ cô chẳng quan tâm gì nữa, chỉ kéo Amazon chạy theo hai người kia.
Đường Kiến Tâm cầm hai khẩu súng trên mặt đất nhét vào thắt lưng rồi cầm hai khẩu súng lên tay. Cô là sát thủ, thứ cô am hiểu nhất không phải là chém giết mà là đánh lén.
Chính là giết người trong nháy mắt!
Tràng súng nã về phía cô ngày càng nhiều, âm thanh ngày một lớn, càng ngày càng dồn dập, gió lướt nhẹ qua tóc cô, đôi mắt cô cũng dần trở nên khát máu, đó là điềm báo trước khi cô ra tay giết người.
Phản công, chỉ trong nháy mắt!
***
Thượng Quan Kiệt Thiếu kéo người xuống xe, rõ ràng hai phe đang đấu với nhau. Lúc A Huống báo tin, anh ta đã vội vàng ra lệnh cho người của Ngục Thiên Minh cho nên tổ thông tin thứ hai của Ngục Thiên Minh, máy bay bắn súng tỉa đã sớm ở đây chờ!
Anh ta rất hiếu kì muốn biết xem ai là kẻ có lá gan lớn như vậy, dám cướp hàng của Ngục Thiên Minh!
- A Nhị!
- Vâng, anh Kiệt! – Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa gọi thì một người da đen cầm khẩu súng trường số một chạy lại chờ nhận lệnh.
- Đối phương là ai? – Thượng Quan Kiệt Thiếu không quan tâm đến cô gái đang chu miệng đứng phía sau mình, anh ta nhìn về phía tảng đá lớn ở xa xa.
A Nhị cúi đầu: “Chưa biết!”
Không biết? Thư̖ng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc, A Nhị là tổ trưởng tổ thông tin cao nhất của Ngục Thiên Minh vậy mà lại nói rằng không biết đối phương là ai?
A Nhị biết mình mắc sai lầm nhưng không giải thích gì, chỉ chờ bị phạt.
Thượng Quan Kiệt Thiếu không cần quay đầu cũng biết biểu cảm của người nào đó lúc này như thế nào. Anh ta thầm lắc đầu. Gặp phải một người cấp dưới kém nhạy bén thế nào, không biết là phúc hay là họa của anh ta nữa.
- Lấy ra!
A Nhị cung kính lui ra ngoài. Lát sau, anh ta quay trở lại, trên tay cầm một thứ gì đó khá nhỏ, giống chiếc ống nhòm thời cổ rồi đưa cho Thượng Quan Kiệt Thiếu.
Thượng Quan Kiệt Thiếu tức giận trừng mắt nhìn anh ta rồi nheo mắt trái lại, giơ ống nhòm lên nhìn về phía tảng đá. Tuy ở vị trí này không thể nhìn được toàn cảnh khu vực của Đường Kiến Tâm nhưng muốn tìm hiểu tình hình thì cần nhìn vào diện mạo của đối phương mới được.
Cho nên khi Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn thấy bóng dáng đó, anh ta hơi sửng sốt! Đây là mệnh lệnh của đại ca, bắt sống?
Sao cô gái này lại đến Washington rồi? Không phải cô ấy đuổi theo cô gái đứng đằng sau anh ta đến Italy sao? Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau không?
Khi anh ta và Thẩm Dương Kỳ đưa cô gái này về Italy thì đã biết đại ca “trêu đùa” hai cô gái như thế nào, tiện đó cũng nghe nói cô chính là chị dâu tương lai của bọn họ.
Thượng Quan Kiệt Thiếu hơi giật mình nhìn động tác tránh né, nổi súng rồi ẩn nấp của Đường Kiến Tâm, tốc độ thật quá tuyệt vời! Tất cả những người trúng đạn của cô đều bị trúng ngay giữa mi tâm.
Nhưng anh ta không rõ lắm, dù đại ca có muốn “chơi đùa” thì cũng sẽ chú ý, rất đúng mực, không thể có khả năng “liếc mắt đưa tình” với cô gái này được. Nhưng trong lúc này nhỡ xảy ra vấn đề gì thì...
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn người của bên mình ngã xuống, hỏa lực lại bắt đầu càng dữ dội hơn, anh ta giật bắn mình, đúng là suy nghĩ lung tung lạc đề cả rồi.
Anh ta ném chiếc ống nhòm trong tay ra rồi nói: “Bắt sống!”
A Nhị kinh ngạc, không hiểu nổi lời vừa rồi của Thượng Quan Kiệt Thiếu. Trong Ngục Thiên Minh, chỉ cần là mệnh lệnh cấp ba được ban ra thì đối phương chắc chắn không còn khả năng sống sót! Nói cách khác, dù có thế nào đi nữa thì chết cũng phải tìm thấy thi thể mới thôi
Nhưng hôm nay Thượng Quan Kiệt Thiếu lại không muốn giết?
- Thất thần cái gì đấy? Nhanh phân công công việc cho đám đàn em đi! – Thượng Quan Kiệt Thiếu đá chân A Nhị một cái, lạnh mặt nói. Đứng nhìn anh ta làm gì chứ, mệnh lệnh cũng có phải là do anh ta đưa ra đâu.
- Tổ tình báo sẵn sàng, bắt sống! – A Nhị vẫn không có biểu cảm gì, quật cường nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu rồi quắc mắt nhìn đám đàn em đang dần dần ngã xuống, sát khí ngày càng nồng đậm. Đã không muốn đối phương chết thì việc gì phải yêu cầu tổ tình báo bọn họ ra tay chứ?
Ngục Thiên Minh có quy tắc cực kì nghiêm khắc, chính quy tắc này khiến A Nhị phải phục tùng vô điều kiện với mệnh lệnh của Thượng Quan Kiệt Thiếu.
CHƯƠNG 59: THỦ PHÁP GIẾT NGƯỜI ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật. Thật đúng là con bò, sao người này lại là đàn em của anh ta cơ chứ? Người anh em à, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu cứ thử đưa cô gái kia đến gặp Diêm Vương xem, tôi dám cá với cậu, nếu vậy thì mười chín đời tổ tông của cậu hẳn là sẽ bị đào lên đó!
Tuy rằng anh ta cũng chẳng biết người anh em của mình có tổ tông thứ mười chín hay không!
- Được rồi, mau làm việc đi! Nhiệm vụ đại ca giao cho là không được để mất dấu, chỉ cần không giết người là được, những việc khác tùy các cậu lo liệu! – Đã giết chết nhiều anh em như vậy mà không được ra tay thì tổ tình báo sẽ không phục!
A Nhị vẫn đứng yên không nhúc nhích!
Thượng Quan Kiệt Thiếu quay đầu nhìn về vị trí của Đường Kiến Tâm, cũng thấy chiếc xe tải cách đó không xa, anh ta trầm ngâm suy nghĩ.
Mấy người bọn họ, trừ A Lương ra thì không ai hiểu được tâm tư đại ca. Đây là lần đầu tiên, Thượng Quan Kiệt Thiếu bình tĩnh suy nghĩ về những thứ trong đầu Lôi Khiếu Thiên đang suy tính.
Đại ca ra lệnh cho tổ tình báo xuất phát nhưng lại hạ lệnh không được giết người! Rõ ràng là rất mâu thuẫn. Bọn họ từ sân golf ở Washington đến bến tàu phía tây này, lộ trình không xa lắm nhưng lại phải điều động cả máy bay. Hơn nữa ở đây xảy ra việc lớn như vậy, muốn chính phủ địa phương tỏ ra không có gì thì đúng là lao vào hang hổ rồi.
Thượng Quan Kiệt Thiếu lấy di động ra, vừa định nói chuyện điện thoại thì giật mình khi thấy A Nhị vẫn đứng phía sau. Anh ta bực mình, trầm mặt xuống nói với A Nhị: “Cậu cút xuống cho tôi mau!”
Lúc này A Nhị rốt cuộc cũng xị mặt xuống, Thượng Quan Kiệt Thiếu trừng mắt nhìn lưng anh ta, vừa định mắng thì đầu kia điện thoại đã truyền đến giọng nói:
- A Kiệt, có chuyện gì?
Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc, sao không phải đại ca nghe điện thoại?
- A Huống, đại ca đâu?
- Đang họp hội nghị qua video rồi!
- Mau đưa điện thoại cho đại ca!
Bên kia ngừng giây lát rồi mới khẩn trương hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
- Không! – Nếu chú mà không đưa điện thoại cho đại ca mau thì không biết chừng sẽ xảy ra chuyện! Thượng Quan Kiệt Thiếu nghĩ thầm.
- Đợi chút!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn về phía chiếc xe tải, khóe miệng cong lên, không biết bọn họ định giở trò gì!
- Nói! – Giọng nói lạnh như băng vang lên.
- Đại ca, thì ra chính là cô gái đã trộm bảo thạch, có phải...
Rầm!
- Đại ca? – Thượng Quan Kiệt Thiếu kinh ngạc. Sao lại thế này, hình như đầu kia điện thoại vang lên tiếng thứ gì đó bị ném xuống đất. Anh ta mơ hồ nghe thấy giọng nói khẩn trương của A Huống vang lên, cậu ta kinh ngạc gọi đại ca.
- Rút người về!
Vừa dứt lời, điện thoại liền im bặt, không ngờ lúc sau lại vang lên giọng nói lnh lẽo: “Tôi sẽ tới ngay!”
Thượng Quan Kiệt Thiếu buồn bực. Đại ca cũng quá nhanh đi, vừa nói với anh ta bằng giọng lạnh lẽo, câu sau đã chuyển sang giọng vô cảm rồi!
- Vâng! – Thượng Quan Kiệt Thiếu cúp điện thoại, chưa kịp ra lệnh cho người bên cạnh thì đã thấy một cơn gió vù vù thổi tới, bụi đất bay lên, tiếp theo đó, anh ta nhìn thấy phần đuôi một chiếc xe.
Đôi mắt Thượng Quan Kiệt Thiếu lóe lên, anh ta âm thầm cắn răng. Vừa rồi chỉ lo đến sự việc trước mắt, quên mất đằng sau còn một cô gái nữa. Chết tiệt, nhân lúc anh ta không để ý cô đã nhanh chóng kiếm được một chiếc xe. Anh ta nhanh chóng tránh người rồi mới chợt nhớ ra, người ngồi trên chiếc xe đó chính là bá vương trong giới đua xe.
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhanh chóng lao về phía chiếc xe gần nhất, đạp chân ga đuổi theo. Lúc này anh ta mới ý thức được hai cô gái này là chị em đồng môn với nhau!
Xong đời rồi, vừa rồi đại ca nói sẽ lập tức tới ngay!
Tiểu Ngải thấy đám người của Ngục Thiên Minh ngã xuống liền biết ngay là kiệt tác của chị. Trên đời này cũng chỉ có chị mới có thủ pháp giết người như vậy, bắn trúng mi tâm, bách phát bách trúng!
Cô đã từng hỏi chị ấy tại sao giết người mà phải làm như vậy, cứ nhất định phải bắn trúng mi tâm?
Đường Kiến Tâm nói vì cô muốn cho bọn họ được chết một cách thống khoái nhất.
Tiểu Ngải không hiểu, bắn vào chỗ khác cũng có thể khiến đối phương chết được mà? Chỉ cần có thể giết người là được, không phải sao?
Về vấn đề này Đường Kiến Tâm không hề trả lời, cô chỉ lắc đầu cười. Còn Tiểu Ngải nhìn nụ cười đó lại thấy hơi buồn.
Cho nên Tiểu Ngải nhận ra đó chính là chị, thiếu chút nữa thì nhảy nhót vui mừng. Cô quên mất trước mặt mình có một người đàn ông vô cùng tự đại, chỉ có thể âm thầm tìm thời cơ để chuồn êm.
Chỉ cần cô có thể ngồi vào trong một chiếc xe thì lúc đó thiên hạ sẽ là của cô!
Hiện tại, hai chiếc Hummer một trước một sau phóng xuyên qua “chiến trường” đang chém giết nhau khiến cả hai phe đều vô cùng kinh ngạc. Đường Kiến Tâm kinh ngạc, Ngục Thiên Minh tại sao lại mạo hiểm lái xe xông vào đây? Nếu lúc này chiếm Hummer dừng lại thì bọn họ sẽ biết người của Ngục Thiên Minh không bao giờ làm vậy.
Còn người của Ngục Thiên Minh cũng không thể tin nổi, nhất là A Nhị. Anh ta còn chưa kịp ra mệnh lệnh đã tròn mắt nhìn người lãnh đạo trực tiếp lái chiếc Hummer đuổi theo chiếc xe phía trước. Thế này thì anh ta không hạ lệnh cũng phải hạ lệnh rồi!
Hai phe tạm thời dừng tay, nhìm chằm chằm hai chiếc Hummer đang truy đuổi nhau. Đường Kiến Tâm vừa chạy về phía chiếc xe tải thì chợt nghe thấy tiếng hô:
- Chị! Mau, bên này!
Đường Kiến Tâm dừng chân, ánh mắt hoàn toàn kinh ngạc. Tiểu Ngải? Sao cô ấy lại có thể tới đây?
Tiểu Ngải nhanh chóng quay tay lái, thân xe vừa vụt lên rồi nhanh chóng dừng lại ngay trước tảng đá lớn: “Chị, mau lên xe!”
Đường Kiến Tâm chỉ kinh ngạc một giây rồi nhanh chóng hoàn hồn. Cô đập chân lên tảng đá lấy đà rồi hai tay bám vào phần thân xe chiếc Hummer, hai chân co lại, uốn người một cái rồi thuận lợi ngồi vào vị trí lái phụ.
Cô quay đầu lại hỏi: “Tiểu Ngải, sao em lại tới đây?”
Tiểu Ngải nhấn ga, giơ ngón tay giữa về phía chiếc Hummer đang đuổi theo sau, châm chọc: “Một tên đầu heo đưa em tới!”. May mà anh ta đưa cô tới đây, nếu không sao cô có thể quay lại với chị được chứ? Sao có thể đào thoát được?
Đường Kiến Tâm cũng nhìn chiếc xe phía sau: “Anh ta là ai vậy?”
- Ám Minh của Ngục Thiên Minh, Thượng Quan Kiệt Thiếu!
Thượng Quan Kiệt Thiếu? Đường Kiến Tâm nheo đôi mắt lạnh lẽo lại: “Có phải là ông vua thuốc phiện của vùng Mỹ la tinh không?”. Cô nhớ lần trước Ám Hoàng từng giao cho cô nhiệm vụ ám sát một quan chức người Mỹ. Đúng lúc cô đột nhập thì tên quan chức này đang kết nối video với Thượng Quan Kiệt Thiếu. Cô nhớ cái tên này vì lúc đó tên quan chức kia ăn nói rất khép nép, giọng điệu nịnh nọt. Lúc này cô mới biết thì ra anh ta là Ám Minh của Ngục Thiên Minh, cô hơi giật mình!
- Mỹ la tinh! Em không biết! – Tiểu Ngải lắc đầu – Sao anh ta lại là Ám Minh của Ngục Thiên Minh?
Đường Kiến Tâm mím môi: “Tiểu Ngải, sau khi về chị muốn tư liệu của Ngục Thiên Minh!”
Tiểu Ngải nhanh chóng rẽ ngoặt, cắt đuôi chiếc xe Hummer của Thượng Quan Kiệt Thiếu đang đuổi theo sau, vừa định nhấn ga phi xe ra được cao tốc thì chợt nghe thấy giọng nói của Đường Kiến Tâm: “Tiểu Ngải, quay lại, còn chiếc xe tải phía sau nữa”.
Tiểu Ngải liếc mắt thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu đang đuổi theo, cô trầm mặt xuống: “Không được, chị, không đủ thời gian!”
Đường Kiến Tâm nhíu mày: “Chị sẽ không bỏ lại bọn họ!”
Tiểu Ngải nhìn Đường Kiến Tâm, trong đầu thầm tính toán lộ trình. Cô cắn chặt răng, thở dài một tiếng. Thôi được rồi, cô biết tính khí của chị, cô không muốn quay lại cũng phải quay lại, chỉ sợ chị tức lên thì tình huống sẽ càng tệ hơn!
- Chị ngồi vững vào!
CHƯƠNG 60: HỎNG BÉT, BỌN HỌ ĐUỔI TỚI RỒI! Tiểu Ngải nhấn ga, vòng tay lái, chiếc Hummer rẽ ngoặt 180 độ lao vút qua xe Thượng Quan Kiệt Thiếu đang đuổi tới bên trái.
Những việc này đều rất dễ dàng với Tiểu Ngải, thế nhưng lại là chuyện vô cùng nhục nhã với Thượng Quan Kiệt Thiếu, nhất là trước mặt các anh em của Ngục Thiên Minh!
- Shit! - Thượng Quan Kiệt Thiếu đập tay vào vô lăng, vội quay xe đuổi theo phía sau Tiểu Ngải!
Tiểu Ngải mặc kệ Thượng Quan Kiệt Thiếu sẽ không mất bao lâu đuổi theo, cười giễu cợt đỗ bên trái xe tải, đám Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang nắm lấy thời cơ nhảy lên xe.
Cơn nghiện của Amazon lúc này lại phát tác, ánh mắt rời rạc, hành động không lưu loát nên bị Hạ Tâm Dung đá lên, Diệp Trúc Phàm kéo lấy tay anh ta, hai người phải hợp lực với nhau mới xong, chẳng qua Hạ Tâm Dung mới bước được một chân lên thì Tiểu Ngải đã nhấn ga đi rồi!
Hạ Tâm Dung không kịp điều chỉnh, theo quán tính ngả người ngã ra sau. May là Sở Tử Ngang nhanh tay lẹ mắt nắm lấy vạt áo trước ngực Hạ Tâm Dung cố gắng lôi vào xe khiến cô đập mạnh vào chân Amazon và Diệp Trúc Phàm.
- Bịch.
Hạ Tâm Dung nghiến răng, cũng quên cả kêu đau!
Thật là đau cmn v~! Chân hai tên này đều làm bằng đá hay sao vậy, đau chết cô mất thôi!
Sở Tử Ngang sau khi kéo Hạ Tâm Dung vào cũng không kịp để ý tới cô, đang định đóng cửa xe lại... Thế nhưng tốc độ của Tiểu Ngải đúng là không phải chơi, mà xe Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng đã ở đối diện, tay Sở Tử Ngang nhanh chóng rụt lại, chân đạp vào ghế trước mới giữ được mình không bị văng ra khỏi xe. Đồng thời, cánh cửa kia cũng bị bật tung bay ra xa mấy mét! Sở Tử Ngang trợn mắt nhìn cánh cửa xe mà nuốt nước bọt; may là động tác của anh mau đấy, bằng không sẽ không chỉ cánh cửa kia bay đi thôi đâu mà ngay cả cánh tay phải này của anh cũng...
Rùng mình một cái, theo bản năng Sở Tử Ngang co rút tay lại!
Tiểu Ngải sắc mặt tái xanh.
- Không muốn chết thì ngồi yên đi!
Sở Tử Ngang thấy thật oan ức, hành động đó của anh mà là muốn chết sao? Anh đây chỉ vì lo nghĩ cho số phận những người anh em phía sau thôi nhá, với cái tốc độ này của đại tiểu thư cô thì bọn họ lúc nào cũng có thể "bay" mất đó!
Hạ Tâm Dung ngồi trên hai chân Diệp Trúc Phàm, sau khi ổn định lại mới phát hiện mấy nút áo vừa rồi bị Sở Tử Ngang nắm đứt làm lộ ra chiếc áo ngực đen bằng tơ tằm. Mặt cô đỏ bừng, không khỏi ảo não, cái tên kia nắm chỗ nào không nắm lại đi nắm trước ngực cô, rõ là đáng hận!
- Lão đại, đống hàng kia thì làm sao bây giờ? - Diệp Trúc Phàm cố định xong cơ thể Hạ Tâm Dung thì hỏi Đường Kiến Tâm.
Đường Kiến Tâm nhíu mày, làm sao ư? Còn có thể làm sao nữa? Quay lại để bị người bên Ngục Thiên Minh bắn cho thành tổ ong hả? Đùa gì vậy! Tiểu Ngải có phần tức tối.
- Anh còn sống mà thoát đã không tệ rồi, còn muốn hàng nữa hả, đúng là không biết sống chết!
Bọn họ coi người của Ngục Thiên Minh đều ngồi không thôi ư? Mấy ngày cô đi theo Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng đã hiểu rõ phần nào sự lớn mạnh bên trong của bọn họ rồi!
Trước đây khi ngăn chị không chọc vào người Ngục Thiên Minh vốn là một lựa chọn sáng suốt, lần này mà có thể thoát ra thì cô xin thề, đời này, kiếp này tuyệt đối sẽ không có bất cứ quan hệ gì với người của Ngục Thiên Minh!
- Nhưng chúng ta vất vả lắm mới có thể...
Sở Tử Ngang có chút bất mãn. Vì nhóm hàng này mà bọn họ đã tốn biết bao công sức, từ lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ cho tới khi cướp hàng thành công, rồi những việc sắp xếp sau đó nữa!
Có phải nói bỏ là bỏ luôn được đâu!
Diệp Trúc Phàm trừng mắt nhìn Sở Tử Ngang, ra hiệu anh ta ngậm mồm vào. Sở Tử Ngang không thèm nhìn, hai chân vẫn đạp ghế Đường Kiến Tâm. Thế nhưng anh không cam lòng, cục tức này làm sao cũng không nuốt trôi nổi!
Đường Kiến Tâm quay lại nhìn chiếc xe tải.
- Đã cắt dây chưa?
- Cắt rồi!
Người trả lời là Hạ Tâm Dung, cô đang nắm chặt áo trước ngực. Mấy người bọn họ vừa cắt dây xong thì thấy lão đại leo lên chiếc Hummer. Cô vẫn luôn tin lão đại sẽ không bỏ rơi bọn họ, thế nhưng khi chiếc Hummer quay đầu xe, tim cô vẫn cứ đập thình thịch, không rõ là tư vị gì nữa!
Tiểu Ngải hời hợt nhìn đám người Ngục Thiên Minh, nãy thì trông mặt muốn giết người còn hơn cả Diêm Vương, giờ thì lại khoanh tay ôm ngực nhìn lão đại bọn họ "đua xe" như xem chuyện lạ! Rõ là... Đàn em cái gì chứ!
Tiểu Ngải thu hồi tầm mắt, không thấy chị trả lời, cô liếc qua. Chị rất ít khi lộ ra bộ mặt nặng nề như thế, chị lại đang tính toán cái gì vậy?
Còn chưa kịp hỏi thì lưng liền thẳng băng. Chiếc Hummer phía sau như bị mất điều khiển điên cuồng tông vào đít xe cô, thân xe rung lắc làm hai chân Sở Tử Ngang tê rần! Tiểu Ngải rủa thầm, đạp vào chân ga, bánh xe ma sát với mặt đường tóe lên hoa lửa lao vút về phía trước!
Thượng Quan Kiệt Thiếu hừ lạnh, nhanh chóng đuổi theo. Kỹ thuật lái xe của anh mặc dù không bì được với đại ca, thế nhưng ở Ngục Thiên Minh cũng coi là người xuất sắc, nếu thật sự đua xe với Xa Vương thì tin rằng cũng không phân cao thấp. Một thứ cảm xúc mạnh mẽ nhộn nhạo trào dâng trong lòng, giữa hàng lông mày Thượng Quan Kiệt Thiếu mơ hồ lộ ra sự hưng phấn. Lần đầu tiên sau khi thấy cô gái này lái xe, anh đã muốn một lúc nào đó được đua với cô, chỉ là vì ngại đại ca cho nên mới thôi!
Mà lúc này cũng là thời cơ tốt nhất! Quyết đấu giữa cao thủ với nhau, thực lực mới là chân thật nhất!
Tiểu Ngải buồn nôn.
- Cái tên cuồng kiêu căng kia, dám đụng tôi hả!
Hừ, không cho anh ta chút nhan sắc, tưởng cô dễ ức hiếp à?
Đường Kiến Tâm cau mày, thấy Tiểu Ngải lại có ý định đùa giơn, cảnh cáo.
- Tiểu Ngải, đừng đùa nữa, rời khỏi đây đã!
Vừa rồi cô còn loáng thoáng nghe được tiếng còi báo động, còn cả...
Tiểu Ngải le lưỡi. Trợn mắt nhìn cái xe đang bám đít qua gương chiếu hậu, lái xe tới một con đường khác!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian